Pages
Có những kỉ niệm là để ta ghi nhớ đến suốt đời, cũng có những kỉ niệm chỉ đáng để ta quên đi. Nhưng nếu quên đi được thì đã không được gọi là kỉ niệm :)
Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015
Kỉ niệm đẹp hay đáng quên :) - *
Sài Gòn, một đêm nào đó...
Trong đầu nó đang đầy những suy nghĩ tiêu cực. Nó đang stress nặng, nặng lắm. Cuộc đời không cho ai cái gì! Bây giờ nó mới thấm thía với câu nói đó.
Tuổi thơ nghèo khó, nhà nó có thể là nghèo nhất trong xóm: nợ nần chồng chất, ba mẹ buôn bán bữa nắng bữa mưa, nhà lại đông người. Chữ nghèo theo nó từ tận lúc nhỏ còn bế trên tay. Nghèo là một cái gì đó ăn sâu vào suy nghĩ của nó.
Tuy nghèo, nhưng nó chỉ nghèo ăn, nghèo uống, về vật chất là chính. Nó được mọi người bù đắp về mặt tinh thần. Chẳng bao giờ mọi người để nó buồn cả. Kể cả ba nó, người nghiêm khắc nhất nhà, không chỉ với nó. Ba nó dạy nó rất tốt, bằng cả đòn roi, và lời nói. Ba khó là thế, nhưng không ghét được. Nó thương cả ba và mẹ bằng nhau, không ai hơn ai cả. Mỗi lần bị ba đánh, nó lại đi theo mẹ. Ngược lại bị mẹ la, nó lẻo đẻo theo ba. Hai người một nhu một cương, thay đổi vai cho nhau mỗi khi nó làm gì đó sai. Cả nhà luôn ưu tiên nó nhất vì nó nhỏ nhất nhà mà.
Tinh thần nó sống rất thoải mái, chẳng phải suy nghĩ hay bận tâm gì cả. Việc của nó là ăn, đi học, và chơi. Cũng như bao đứa con nít khác :)
Rồi một hôm, nó được mẹ dẫn đi mua quần áo mới. Nó vui lắm, nhưng cũng hơi lạ vì từ nhỏ thì chỉ có gần Tết mẹ mới dẫn đi mua đồ. Vài ngày sau thì ba mẹ dẫn anh em nó lên Sài Gòn. Lúc đi nó vui lắm, được đi thành phố. Một năm nó thường chỉ được đi thành phố 1 lần thôi. Thường là hè, đó là dịp ba mẹ nó về thăm bà nội.
Nhà nội ở một quận ven thành phố. Nó và cả nhà sẽ chuyển về đây sống. Đầu óc một đứa con nít thì chẳng suy nghĩ được gì. Chẳng buồn, chẳng nhớ gì đến nhà vì nó bận thích thú với mọi thứ ở thành phố.
Nhưng chắc nó sai, cuộc sống ở Sài Gòn chẳng tốt hơn là bao. Ba mẹ vẫn phải thức khuya dậy sớm. Vẫn đầu tấp mặt tối làm quần quật từ lúc thức dậy đến tận tối. Nó thương lắm, nhưng chỉ phụ được ba mẹ chạy từ nhà ra chợ và tiệm tạp hoá gần nhà để mua vài thứ lặt vặt. Được vài tháng, nó dần chán ngán cái cuộc sống này. Không phải là do thiếu thốn, vì từ nhỏ nó đã sống thiếu thốn mà. Lí do là vì nhà nội nó khó lắm. Nó làm gì cũng bị la rầy, nhiều khi nó không biết tại sao mình lại bị la nữa, mấy đứa cháu khác có bị như nó đâu? Tụi nó được sống đầy đủ, no ấm, được khen suốt đấy thôi. Nó thấy mình như là người thừa ra. Mọi việc đều đổ lên đầu nó, chỉ có ba mẹ biết nó buồn nên rất thương nó. Nó, mẹ nó, và cả nhà ngoại đều biết bên nội không thương nó nhiều. Điều này làm nó tủi thân nhiều lắm. Nhưng một thằng con nít không thể quyết định được cuộc đời mình đâu. Nó phải chấp nhận và sống bên ba mẹ. Nhiều lần bị la nó chẳng biết nói với ai, chỉ biết khóc. Rồi dần nó cũng chẳng còn khóc nữa. Thằng con trai mít ướt đã đi rất xa, nó trở thành con người chai lì, và vô cảm. Nó không quan tâm đến bên nội nghĩ gì về nó nữa. Nó, nó trở nên ít nói, lầm lì, nhiều khi anh nó còn tưởng nó bị tự kỉ ^^
Phải vài năm sau thì nhà nó mới khá hơn. Buôn bán đã bắt đầu đông khách. Nó cũng đã phụ bán được, sáng nào nghĩ học nó phải dậy phụ ba mẹ bán. Cuộc sống bắt đầu khá giả, nó được chăm lo đầy đủ hơn. Nợ nần ở quê dần được trả hết. Ba mẹ cũng đã nhẹ lo về tiền bạc. Nó thì đã từ lâu chỉ còn biết đến ba mẹ nó thôi, mặc kệ những người khác. Nó đã trở thành con người khác rồi :)
Tuổi thơ của nó chỉ tồn tại đến năm 6 tuổi, đó là suy nghĩ của nó sau này. Khi nó đã 20 tuổi rồi, vậy là nó đã sống ở thành phố được 14 năm rồi. Mỗi năm 2 lần, chỉ có 2 lần nó được về thăm bà ngoại và mọi người. Nó thương bà ngoại nhất, vì nó sống với bà từ nhỏ. Với nó, bà ngoại là trên hết, nó không bao giờ muốn bà ngoại buồn, mỗi lần về nó lại lóc cóc mang gối mền ra ngủ với ngoại, như thằng con nít của ngoại lúc xưa. Mỗi lần về quê nó đều vui lắm, vui nhiều đến nỗi nó chẳng muốn quay lại thành phố. Mỗi lần như vậy nó lại bị ba quần cho một chập. Rồi lại bị đem về thành phố, chừng một ngày thôi nó lại quen với cuộc sống cũ. Lại đi học, rãnh thì mẹ sai gì nó làm giúp cái đó. Ở nhà lại tự kỉ với cái sân đất và đống gạch cũ sau nhà. Nhưng cũng lận đận lắm, nhiều khi đang ngồi chơi với đống gạch cũng bị la rồi bắt vào nhà. Con nít thì biết gì chứ, sống như vậy nên nó không còn vui vẻ, hoạt bát, không còn là thằng hiếu động và thích tìm hiểu nữa. Nó tự nhủ sau này nếu nó có con, nhất định con nó sẽ không bao giờ bị như vậy, nó sẽ làm mọi thứ để con nó có một tuổi thơ thật vui và bình yên.
Từ lúc biết suy nghĩ, một thằng nhóc con thích nghĩ về đời, nó tự gọi nó như thế. Nó luôn ấp ủ một dự định đi khỏi nơi này. Sống một cuộc sống mới. Nhưng rốt cuộc mỗi lần như thế nó lại dùng lí trí để đánh dạt đi cái cảm xúc đó. Mỗi lần ức chế, bức xúc đến cùng cực, suy nghĩ bỏ nhà ra đi thì nó lại dùng lí trí để nghĩ về ba mẹ. Nó muốn đi lắm chứ, nó có thể tự lo cho mình, tự nuôi sống mình rồi. Nhưng nghĩ về ba mẹ, nó không muốn ai phải buồn. Nó đi thì chỉ có nó vui, nó tự do, tuy hơi cực khổ vì phải tự kiếm sống nhưng nó sẽ vui lắm :) Còn ba mẹ nó thì sao? Mẹ sẽ là người buồn nhất, rồi ba sẽ phải cực khổ đi tìm nó vì mẹ, và vì cả nó. Rồi nếu vượt qua được và tạm không tìm nó nữa, thì ai sẽ là người phụ giúp ba mẹ? Anh nó? Anh nó đã đi làm rồi, đồng lương cũng chỉ đủ để nuôi anh nó thôi, lâu lâu còn phải xin tiền mẹ. Anh nó đi làm cả ngày thì sao phụ được. Buổi sáng thì mẹ có thuê người phụ, nhưng còn công việc nhà các thứ. Bây giờ thì không sao, nhưng hôm nào bệnh, mệt mỏi, hoặc có đám tiệc thì mẹ nó sẽ cực lắm. Nó không thích như vậy. Những suy nghĩ đó làm nó dịu lại, bớt nóng lại.
Cuộc sống nơi này làm nó thay đổi, nhưng có một việc mà nó vẫn giữ. Đó là nụ cười luôn trên môi nó. Chẳng ai có thể biết nó đang buồn cả. Nó nghĩ gì, cảm xúc nó như thế nào không ai biết cả. Hoạ may thì ba mẹ nó có thể biết một vài lúc. Nụ cười nó luôn nở. Lúc nhỏ nó cũng thế, nhưng đó là nụ cười thật sự, nụ cười của niềm vui và hạnh phúc. Nhưng bây giờ thì không còn nữa, nụ cười của nó có gì đó tính toán, có gì đó hơi âm mưu, nó cười để che giấu con người nó, cười để lấp đi những việc nó đang suy tính, cười để ba mẹ bớt lo về nó, và trên hết thì nụ cười đó không có niềm vui.
Lúc trước nó tìm cách trốn tránh cuộc sống, trốn tránh đối diện với nội và mọi người bên nội. Nó tìm cách đi khỏi nhà suốt từ sáng, nó không đi phá làng phá xóm hay tụ tập ăn chơi, nó tìm đủ chổ học thêm. Nó đi học suốt, nhưng thật thì cũng chẳng học bao nhiêu, nó chỉ vào ngồi rồi học cái gì nó thích thôi. Đủ để nó làm học sinh khá 10 năm liền ^^ Mất 2 năm là vì lớp 1, lớp 2 nó được học sinh xuất sắc.
Sau này thì nó không đi suốt như vậy nữa. Nó nhận ra rằng nó đi suốt như vậy thì chẳng có ai ở nhà để phụ giúp ba mẹ cả. Và đi học nhiều thì nó cũng chẳng tiến bộ hơn bao nhiêu, có khi còn thua nó tự học ở nhà.
Lên đại học, lịch học của nó thoáng hơn, và nó được nghĩ vài buổi sáng. Tất cả những ngày nghĩ sáng nó đều phụ mẹ bán. Lâu lâu nó trốn trên phòng ngủ một giấc tới trưa vì hôm trước thức khuya hoặc học từ sáng đến tận tối làm nó mệt. Đôi khi ba không nói vì thấy nó mệt, nhưng cũng nhiều khi ba la nó vì không xuống phụ bán. Nó cũng bực vì những hôm đó nó mệt lắm. Sức khoẻ của nó đâu phải như người ta mà ba hay la nó. Từ nhỏ đã ốm yếu hơn người ta, còn mang bệnh bẩm sinh. Nó ghét ông Trời vì ông như trêu chọc nó vậy.
Rồi sau ba cũng biết nó thức khuya, hôm nào nghĩ thì nó tự xuống phụ, ba không la nó nữa. Nhưng tới bà nội, hôm nào ba không gọi khi nó ngủ thì bà vào gọi. Nó lại làm quen với cái điệp khúc buổi sáng. Bà nó nặng lời với nó lắm. Được vài tháng thì nó cũng dần quen, bị chữi riết cũng quen. Nó không còn bực tức bà nó, không còn buồn vì những lời bà nói. Nó chỉ cười mỉm và cố lết xuống nhà phụ ba mẹ nó.
Cứ sáng là nó bị la, chưa mở mắt ra đã bị la. Mỗi lần như vậy giống như đang tiếp thêm sức lực và ý chí cho nó. Nó càng muốn thoát khỏi nơi này. Nó đang nung nấu cái ý định đó một lần nữa. Nhưng lần này thì khác :) Khác với những lần trước.
Có lẽ.... mọi chuyện nên dừng lại với nó. Nhưng không, mọi chuyện cứ phải tiếp tục, vì đây là cuộc sống mà.
Chắc nó sẽ phải chấp nhận, nhưng nó biết.... ngày đó sẽ không xa đâu.
******
Người đăng:
My friend
vào lúc
08:53
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook

Theo thời gian, con người ai rồi cũng khác đi. Mọi thứ từ tính cách, suy nghĩ cho đến ngoại hình đều bị thời gian làm cho đổi thay. Chỉ có những kỉ niệm là mãi mãi không thể thay đổi.. Những kỉ niệm này mình thật sự muốn quên đi, nhưng có những thứ chẳng thể nào quên được. Bạn chỉ có thể cất nó vào một góc và tự cho rằng mình đã quên đi được. Đây là những kỉ niệm của mình về trường cũ, lớp cũ, con người cũ và bạn gái... cũ :) Đối với bạn có thể nó không có gì đặc sắc, hay ho. Nhưng với mình, nó là tất cả, tất cả những gì mình đã và đang có...... Mah memory
0 nhận xét:
Đăng nhận xét